Bạn Thân Cảnh báo: 18+



- Này, này…

- Ư… a…

- Này…

- Gì? Đừng có đang lúc cao trào thì dừng lại như thế!

Mẫn quay lại nói với giọng gắt gỏng và m ở mắt ra nhìn vào khuôn mặt điển trai và thân hình mướt mồ hôi của người đàn ông đang nằm trên người mình. Anh ta cũng chẳng hiền lành gì cho cam, đốp lại:

- Bà bé mồm thôi được không? Mà đừng có dùng cái giọng gắt gỏng ấy với người đang phục vụ bà.

Mẫn cụt hứng, cơn kích tình triệt để mất đi rồi. Cô đẩy Duy sang một bên, xoay người tìm thuốc lá  tại tủ đầu giường, miệng làu bàu:

- Gì mà phục vụ! Đây là hưởng thụ, hưởng thụ ông hiểu chưa?  tôi tôi hưởng thụ chắc?

Duy xoay người đoạt điếu thuốc vừa được châm của Mẫn, lẩm bẩm.

- Hưởng thụ cái quái gì, miệng bà cứ gào tên anh trai tôi, làm sao mà tôi hưởng thụ cho được.

Mẫn buộc gọn mái tóc dài, châm một điếu khác, quay ngoắt cổ nhìn lại Duy.

- Tôi cũng đâu muốn gào tên anh ấy, nhưng… sao nhỉ? Kích thước khác biệt quá thành ra dù nhắm mắt tôi cũng chắc chắn không tưởng tượng là đang cùng với anh trai ông được, nên buộc phải gào tên ảnh…

- Này…

Duy gào lên và bị Mẫn kéo xuống bịt vội miệng lại. Cách âm phòng của cô rất kém, đã vậy còn là phòng nằm giữa ở lầu ba, nói to một tí là cả hai phòng bên cạnh đều nghe thấy. Duy đành nghiến răng, đè giọng nói xuống.

- Đừng có quá đáng, bà cố tình hạ nhục danh dự đàn ông của tôi hả? Tôi đi vệ sinh cùng ổng hơn hai chục năm, chẳng nhẽ lại không biết ổng to hơn tôi?

Mẫn cười khẽ, chuyển điếu thuốc sang tay trái, dùng tay phải dí mũi của Duy.

- Thế chẳng lẽ hai mươi năm nay ông với anh trai ông đều cùng “cương lên” trong nhà vệ sinh? Khác biệt về kích cỡ  chắc chắn không so sánh lúc đi tiểu, hiểu chưa?

Duy gạt mạnh ngón tay đang chĩa về mũi mình, mặt nóng lên, phản pháo.

- Hừ, quýt Thái Lan của bà cũng còn lâu mới so được với bòng Việt Nam nhà tôi. Cái này mắt thường cũng so sánh được đúng không?

Lần này người nghiến răng là Mẫn, cô co chân đạp mông Duy, suýt chút nữa khiến anh lăn xuống đất.

- Này! Ngực không phải là không phẫu thuật còn cái đó không cách nào kéo dài ra được đâu, biết chưa?

- Ai chỉ cho bà thế?  thành quả không cao nhưng…

- Ồ, vậy đã tìm hiểu hả? Tự thừa nhận là “ngắn” nhé!

- Bà…

Mẫn cười khanh khách, Duy luôn đỏ bừng mặt mỗi khi cãi nhau thua. Khuôn mặt này cô đã nhìn hơn hai mươi năm rồi, luôn thấy rất đáng yêu Mặc dù vậy chỉ là đáng yêu chứ chẳng thế nào khiến cô đắm đuối đến mê muội như anh trai Duy. Mẫn cúi đầu giấu đi đôi mắt buồn, đưa gạt tàn cho Duy. Lẩm bẩm:

- Đoạn đối thoại vừa rồi của tôi với ông nghe có vẻ khốn nạn nhỉ?

- Không phải là nghe có vẻ mà nó đích thực là khốn nạn, vô cùng khốn nạn. Tôi ngủ với vợ chưa cưới của anh trai còn bà ngủ với bạn trai của ta thân. Và chúng ta đang đàm đạo quan sát hàng họ của đối phương so sánh với chồng chưa cưới, và  ta gái mình.

Duy vừa cười vừa phụ họa, có điều tiếng cười đáng lí phải mang vẻ đểu giả thì lại như giấu đi vị chua chát.

Mẫn cũng dụi thuốc, chui vào chăn, thò tay ra chỉ vào cánh cửa.

- Mỗi lần bên ông, tôi rất muốn anh ấy bất ngờ đẩy tung cách cửa kia và nhìn thấy cảnh tôi đang quấn lấy ông. Sau đó anh ấy sẽ thẳng tay tát vào mặt tôi, mắng tôi khốn nạn, mắng ông khốn nạn. Anh ấy sẽ đau lòng lắm vì anh ấy yêu tôi đến thế và thương thằng em trai là ông đến vậy mà. Dù sao thì đau lòng đến đâu cũng không chết được…

Mẫn chui cả đầu vào chăn, giấu đi đôi mắt đỏ hoe mà thực ra chẳng cần giấu Duy cũng biết là cô muốn khóc. Anh nhìn lại cánh cửa, nhìn lại thân hình trần truồng lộ ra bên ngoài do Mẫn đã co hết chăn. Nếu mà  ta gái anh đột nhiên m tại toang cánh cửa kia mà chứng kiến cảnh này thì sao nhỉ? Cô ấy chắc cũng đau lòng lắm, bị  ta trai và  ta thân phản bội mà. Mặc dù vậy Mẫn nói đúng, đau lòng đến mấy cũng không chết được. Anh và Mẫn vật vã khổ s ở mấy tháng nay, mà có ai chết đâu?

Duy đứng dậy cất gạt tàn và nhặt quần áo vung vãi trong phòng lên mặc. Đóng xong cúc áo sơ mi cuối cùng, giơ tay định nhặt cà vạt rơi trên bàn trà thì anh nhìn thấy tập hồ sơ bên dưới.

- Bao giờ đi?

Mẫn đang cuộn chăn vào người như con sâu đo, ló đầu ra nhìn thấy tập hồ sơ trên tay Duy, đáp:

- Tuần sau!

Duy trầm ngâm mãi mới hỏi:

- Ổn không?

Mẫn cười.

- Không ổn thì sao? Ông trông rất giống anh trai ông,  Nhưng thử rồi mới thấy, đúng là kích cỡ không giống nhau nên… ông không thay thế anh ấy được.

- Này!

Duy gầm lên, quên cả  vấn đề cách âm rất kém của phòng. Mẫn ôm bụng cười sằng sặc. Duy ngồi lại bên giường, vuốt ve mái tóc dài của Mẫn.

- Đi đi, học cho thật tốt. Quên anh trai tôi đi và tìm lấy một người yêu thương bà như anh ấy.

- Và kích cỡ dài như anh ấy nữa.

- Đầu bà chỉ có mấy cái thứ ấy thôi hà?

Duy lật chăn, lôi đầu Mẫn ra. Không bổ não cô nàng ra thông qua bên trong có phải toàn suy nghĩ biến thái hay không thì cũng phải cốc cho mấy cái vào đầu. Con gái con đứa mà ăn nói còn bạo mồm hơn cả con trai, tính cách chẳng dễ thương chút nào, cũng chỉ có ông anh trai là thích là yêu được thôi. Thế nhưng bàn tay Duy khựng lại vì Mẫn nói:

- Kích cỡ giống chắc dễ kiếm. Mặc dù vậy Một người yêu thương tôi như anh ấy thì tìm đâu ra?

Duy thở dài, không đáp.

Nghe tiếng đi giày, Mẫn ló đầu ra khỏi chăn hỏi Duy.

- Định đi hả?

- Ừ, chắc hôm bà bay, tôi không đi tiễn được.

- Lại đây tôi ôm cái nào.

Mẫn bò dậy, dang tay ra. Duy tháo giày vừa đi vào xong, tiến về giường ôm lấy Mẫn. Giọng Mẫn có chút run run.

- Ông cũng vậy nha, kiếm lấy cô nàng bò sữa, ngực trái bòng nào đó và quên Minh đi, nhớ chưa?

Sống mũi Duy cay cay, anh ừ một tiếng trong họng. Bàn tay Mẫn vỗ nhẹ trên vai anh như an ủi như sẻ chia, như đồng cảm như khích lệ. Cô hỏi:

- Vậy xa nhau hôm nay chừng nào mới gặp lại được đây?

Duy cười chua chát.

- Giỗ đầu anh trai tôi và Minh, chẳng lẽ bà không về?

Mẫn dụi dụi mắt vào vai Duy. Áo sơ mi mùa hè rất mỏng nên Duy biết Mẫn khóc thật rồi. Giọng cô nghẹn ngào.

- Ừ, phải về chứ! – Và Mẫn nói trước khi bật khóc thành tiếng. – Cám ơn đã bên tôi trong khoảng công sức khủng khiếp nhất này.

Bàn tay Duy rời từ hông lên lưng Mẫn cũng nhẹ nhàng vỗ. Cám ơn làm gì chứ, chẳng phải cô nàng ngốc này cũng bên cạnh anh trong thời khắc đau đớn ấy sao?

Duy đẩy Mẫn nằm xuống giường, đắp chăn cho cô rồi đứng dậy và đi lại giày.

Trước khi đóng cửa rời đi anh nhìn lại căn phòng hai mươi mét vuông của Mẫn. Mới chỉ mấy tháng trước hai anh em anh, Mẫn và Minh còn ngồi giữa phòng ăn lẩu, vậy mà… Nếu không có vụ tai nạn kinh khủng ấy thì bây giờ Mẫn đã là chị dâu của anh, còn anh và Minh thì sao nhỉ? Ừm, chắc là đợi qua năm cũng làm đám hỏi. Có điều... Duy chua chát lắc đầu, đời làm gì có chữ “nếu”. Duy nhìn người đang nằm trên giường, bờ vai lộ ra ngoài chăn vẫn run rẩy. Mẫn vẫn đang khóc. Mặc dù vậy vai trò an ủi nhau của anh và Mẫn đã kết thúc rồi. Họ đã cùng nhau trải qua quãng thời gian đau khổ nhất của cuộc đời, bây giờ là lúc phải rời xa nhau để tự tìm cách chữa lành vết thương của chính mình.

Unknown

Phasellus facilisis convallis metus, ut imperdiet augue auctor nec. Duis at velit id augue lobortis porta. Sed varius, enim accumsan aliquam tincidunt, tortor urna vulputate quam, eget finibus urna est in augue.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét