Nhà của Lữ cất ngay ngã ba sông, mỗi sáng nghe ghe máy chạy tạch tạch lên chợ, mỗi chiều nghe chạy tạch tạch về nhà.
Tiếng máy nổ nặng nề là lòng ghe đầy ắp nào rau nào bắp nào dưa, chủ ghe bộn bề lo tính gần tính xa.
Tiếng máy nhẹ thênh là bữa đó khách mua hết, chủ ngồi ở đầu mũi ghe, gió thổi rần rật, ngó nước rát mạn, rít một hơi thuốc rồi cười thư thả.
Thường giờ ghe lên chợ, Lữ sẽ ra trước nhà, ngó cho tới hồi thấy ghe của Thơm ngang qua, Lữ vẫy cái nón cho cô nhìn thấy, cười một cái mát lòng mát dạ rồi mới đạp xe đi làm.
Rồi chiều Lữ cũng đứng trước nhà như vậy, thấy ghe của Thơm chạy về, lại vẫy cái nón cho tới khi Thơm nhìn thấy, cười một cái rồi ghe khuất sau mấy vạt dừa nước ngã ba.
Cái nón hạ xuống cũng là lúc mấy con cò trắng chấp chới bay về tổ.
Lữ quay tr ở vô nhà, lặng lẽ.
Thỉnh thoảng, Lữ nhớ lại bữa Thơm đi ghe qua nhà máy xay lúa mà Lữ đương làm, Thơm đứng nói chuyện với chủ nhà máy tại mé sông, khi không sợi dây cột tóc của Thơm bị đứt, mái tóc dài của Thơm đang búi gọn tự nhiên tuôn xuống vai.
Gió ngoài sông thổi qua, tóc tơ của Thơm tỏa hương loạn trong gió, làm tim Lữ cũng rơi đi mấy nhịp.
Máy xay xát chạy ầm ầm, vậy mà Lữ thấy yên tĩnh như bờ sông trước nhà của tôi những khi bình minh vừa ló dạng, nắng sớm chiếu lên những tán dừa, lá thắm màu xanh mướt như những tàu lá chuối non.
Chủ kêu Lữ đi theo ghe của Thơm, dỡ lúa phụ cổ, rồi có giang mà về nhà, Lữ gật đầu cái rụp.
Lữ ngồi sau giữ chân vịt, Thơm ngồi trước mũi ghe, khuất mấy bao lúa, Lữ chỉ thấy tóc dài chấp chới.
Cứ vậy nên Lữ tại ngã ba trông trông đợi đợi.
Mỗi ngày cô ngang qua, tóc dài không bay nữa, mà Lữ thương nhớ mông lung từ đó đến khi...
...là khi Lữ thấy Thơm ngồi tại mũi ghe, trong áo cô dâu, kế bên là chú rể mặt mũi đĩnh đạc, nắm tay cô.
Thơm cười đẹp. Nụ cười giống như con bò viên mãn giống như không cần gì trên đời này nữa.
"Người ta đã có đôi rồi
Chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung..."
Nên Lữ thôi vẫy tay chào.
Nên Lữ thôi đếm tiếng ghe máy.
Nên Lữ thôi bước ra bờ sông đợi ai sáng sáng chiều chiều.
Con nước, tới ngã ba kênh tẻ, uốn theo mấy vạt dừa nước, rẽ dọc, rẽ ngang.
Chỉ còn tiếng xuồng máy vọng lại, xa dần, xa dần.
SAN
Tiếng máy nổ nặng nề là lòng ghe đầy ắp nào rau nào bắp nào dưa, chủ ghe bộn bề lo tính gần tính xa.
Tiếng máy nhẹ thênh là bữa đó khách mua hết, chủ ngồi ở đầu mũi ghe, gió thổi rần rật, ngó nước rát mạn, rít một hơi thuốc rồi cười thư thả.
Thường giờ ghe lên chợ, Lữ sẽ ra trước nhà, ngó cho tới hồi thấy ghe của Thơm ngang qua, Lữ vẫy cái nón cho cô nhìn thấy, cười một cái mát lòng mát dạ rồi mới đạp xe đi làm.
Rồi chiều Lữ cũng đứng trước nhà như vậy, thấy ghe của Thơm chạy về, lại vẫy cái nón cho tới khi Thơm nhìn thấy, cười một cái rồi ghe khuất sau mấy vạt dừa nước ngã ba.
Cái nón hạ xuống cũng là lúc mấy con cò trắng chấp chới bay về tổ.
Lữ quay tr ở vô nhà, lặng lẽ.
Thỉnh thoảng, Lữ nhớ lại bữa Thơm đi ghe qua nhà máy xay lúa mà Lữ đương làm, Thơm đứng nói chuyện với chủ nhà máy tại mé sông, khi không sợi dây cột tóc của Thơm bị đứt, mái tóc dài của Thơm đang búi gọn tự nhiên tuôn xuống vai.
Gió ngoài sông thổi qua, tóc tơ của Thơm tỏa hương loạn trong gió, làm tim Lữ cũng rơi đi mấy nhịp.
Máy xay xát chạy ầm ầm, vậy mà Lữ thấy yên tĩnh như bờ sông trước nhà của tôi những khi bình minh vừa ló dạng, nắng sớm chiếu lên những tán dừa, lá thắm màu xanh mướt như những tàu lá chuối non.
Chủ kêu Lữ đi theo ghe của Thơm, dỡ lúa phụ cổ, rồi có giang mà về nhà, Lữ gật đầu cái rụp.
Lữ ngồi sau giữ chân vịt, Thơm ngồi trước mũi ghe, khuất mấy bao lúa, Lữ chỉ thấy tóc dài chấp chới.
Cứ vậy nên Lữ tại ngã ba trông trông đợi đợi.
Mỗi ngày cô ngang qua, tóc dài không bay nữa, mà Lữ thương nhớ mông lung từ đó đến khi...
...là khi Lữ thấy Thơm ngồi tại mũi ghe, trong áo cô dâu, kế bên là chú rể mặt mũi đĩnh đạc, nắm tay cô.
Thơm cười đẹp. Nụ cười giống như con bò viên mãn giống như không cần gì trên đời này nữa.
"Người ta đã có đôi rồi
Chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung..."
Nên Lữ thôi vẫy tay chào.
Nên Lữ thôi đếm tiếng ghe máy.
Nên Lữ thôi bước ra bờ sông đợi ai sáng sáng chiều chiều.
Con nước, tới ngã ba kênh tẻ, uốn theo mấy vạt dừa nước, rẽ dọc, rẽ ngang.
Chỉ còn tiếng xuồng máy vọng lại, xa dần, xa dần.
SAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét